Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 2: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 2




Đờ đẫn, Phó Dung nghe được tiếng lo âu hò hét.

Các nàng đang kêu cái gì?

Hoàng Thượng giá lâm Mẫu Đan viên, sao có người dám can đảm lớn tiếng ồn ào?

Mẫu Đan viên ba chữ dũng mãnh vào trong đầu, phảng phất ánh sáng chói mắt đột nhiên vạch phá hắc ám, từng cảnh tượng hỗn loạn liên tiếp tràn vào.

Túc vương Từ Tấn chết trận, Thái Tử giết đệ mưu phản, Thất hoàng thúc An vương trấn loạn triều đình, tiên hoàng bệnh nặng thoái vị, An vương đăng cơ.

An vương đăng cơ.

Đúng rồi, Thất hoàng thúc vẫn không có cưới vợ thành tân quân, phụ huynh lần lượt thăng quan, Phó gia thánh quyến long sủng, bởi vậy nàng có thể từ bỏ Túc vương phủ hoang vắng khôi phục tự do trở về nhà mẹ đẻ. Nàng mới 21, quốc sắc vô song, nghe nói Hoàng Thượng muốn đi Mẫu Đan viên, nàng ỷ vào ca ca là thống lĩnh ngự tiền thị vệ lẻn vào vườn, muốn tạo cơ hội, nhưng ngay tại lúc nàng sắp diện thánh thì nàng bị một đôi tay đẩy vào trong hồ...

Nước hồ lạnh lẽo rót vào cổ họng, khó chịu mà không thể hô hấp.

Nàng còn trẻ, nàng không muốn chết...

“Oa” một tiếng, tiểu cô nương mặc màu đỏ tươi váy dài Tú Hoa đột nhiên phun ra một ngụm nước, tiếp theo liền liên tục không ngừng sặc.

“Được rồi được rồi, Tam cô nương không sao rồi!” Bà mụ cả người ướt đẫm đại hỉ, ngẩng đầu hô lớn. Trong phủ ba vị cô nương, Nhị cô nương dịu dàng đoan trang, Lục cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ có Tam cô nương này từ nhỏ đã bị lão gia phu nhân sủng không kiêng nể gì, hôm nay lại nhân lúc bọn nha hoàn đánh giấc vụng trộm chạy tới bên hồ chèo thuyền chơi, may mắn được nàng nhìn thấy, kịp thời cứu lên.

“Nùng Nùng!”

Trong giọng gọi nhủ danh của nàng trong nhu có cương, quen thuộc, lại dường như cực kỳ xa xôi. Phó Dung khó có thể tin ngẩng đầu, liền thấy một thiếu nữ xuyên quần xanh đậu khấu thần sắc hốt hoảng chạy tới bên nàng, đằng sau đi theo một đám nha hoàn.

Nước mắt Phó Dung rơi xuống dưới.

Nàng vẫn là đã chết rồi sao? Thế nhưng gặp được tỷ tỷ?

Đã có thể đoàn tụ cùng tỷ tỷ, chết rồi cũng thật tốt...

Tham luyến mà nhìn tỷ tỷ càng ngày càng gần, thân thể Phó Dung mềm nhũn, ngã xuống.

~

“Phụ thân, ngày mai ngươi còn muốn đi nha môn, mẫu thân, đệ đệ ban đêm không rời được ngươi, còn có Tuyên Tuyên, ngươi tuổi còn nhỏ, các ngươi đều đi về trước đi, ta cùng ca ca ở trong này trông giữ Nùng Nùng là đủ rồi, có chuyện gì ta sẽ phái người đi gọi các ngươi.” Phó Uyển chỉnh tề trang nghiêm ong ong niệm kinh, lại khuyên nhủ.

“Ta không đi.” Phó Tuyên 9 tuổi ngồi tại bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, hai hàng mi anh tuấn gắt gao nhíu lại, làm như bất an căng thẳng.

Phó Phẩm Ngôn nhìn xem tiểu nữ nhi, lại nhìn xem vẻ mặt thê tử ưu sầu ngóng nhìn thứ nữ trên giường, thở dài: “Uyển nhi nói đúng, Tố nương, ngươi mang Tuyên nhi đi về trước, các ngươi thân thể yếu, đừng để Nùng Nùng còn chưa khỏe hai người các ngươi lại bị bệnh. Nha môn gần đây vô sự, ta cũng ở lại nơi này bồi Nùng Nùng, các ngươi không cần lo lắng.”

Kiều thị tuy rằng lo lắng nữ nhi, khổ nỗi chính phòng còn có tiểu nhi tử vừa tròn tuổi cần chăm sóc, liền gật gật đầu, đưa tay đi ôm Phó Tuyên: “Tuyên Tuyên nghe lời, sáng mai lại qua nhìn Tam tỷ tỷ ngươi.”

“Ta không đi.” Phó Tuyên trước nay không thích khóc cúi đầu khóc, nằm sấp trên giường không chịu đi, nàng muốn trông giữ Tam tỷ tỷ.

“Chính Đường, đi đưa mẫu thân muội muội ngươi.” Phó Phẩm Ngôn nhíu mày.

Phụ thân lên tiếng, Phó Thần tiến lên ôm lấy tiểu muội muội, vừa đi ra ngoài vừa ôn nhu trấn an: “Tuyên Tuyên nghe lời, Tam tỷ tỷ ngươi không có việc gì, ngươi lại khóc, cẩn thận sáng mai nàng biết chê cười ngươi, ngươi không phải chán ghét nhất nàng khi dễ ngươi sao?”

Thiếu niên thanh lãng ôn nhu, dần dần biến mất khỏi phòng.

Phó Dung quay mặt vào trong nằm nghiêng, lặng lẽ dùng góc chăn lau nước mắt.

Nàng đang nằm mơ sao? Mộng sao có thể chân thật như thế?

Không phải mộng đi? Liên tục bóp mình vài cái, đều đau như vậy.

Nhưng nếu như không phải mộng, nàng vì sao trở về năm 13 tuổi này?

Trùng sinh sao?

Nàng nghĩ nói với phụ thân mẫu thân những đại sự kia, mới mở miệng liền bị phụ thân chặt đứt, nghiêm giọng nhắc nhở nàng không cho phép nói bậy nói bạ. Nàng lắc đầu giải thích cùng bọn họ, mẫu thân ôm nàng dỗ dành, nói nàng hôn mê làm mộng, những kia đều không phải là thật sự. Phó Dung không tinn, những việc kia không phải ác mộng, trước mắt cũng không phải mộng đẹp, đều là chân thật, vì thế phụ thân sủng nàng như bảo bối dứt khoát dùng khăn chặn miệng nàng, hoài nghi nàng rơi xuống nước sau dính bẩn gì đó, lại mời lang trung mở phương thuốc an thần, lại mời cao tăng Trúc Lâm tự ở trong viện tụng kinh.

Đêm dài đằng đẵng, không có nửa điểm buồn ngủ, nghe phía sau phụ thân ca ca tỷ tỷ thấp giọng nhỏ nhẹ, cảm nhận trong giọng nói bọn họ ẩn sầu lo, lại hồi tưởng nàng nói những lời kia thì trong mắt bọn họ kinh hãi, Phó Dung nhắm mắt lại.

Trùng sinh, ngay cả chính nàng đều cảm thấy hoang đường, trách không được người thân đều không chịu tin tưởng.

Thôi, rốt cuộc là 13 tuổi nàng trong lúc hôn mê gặp ác mộng ngỡ như thật, vẫn là nàng thật sự ở năm 21 tuổi ấy gặp biến cố hồi sinh, ngày sau liền biết, nếu như sau này phát sinh hết thảy đều trùng hợp cùng ký ức, liền thuyết minh...

Đợi chút, nếu không phải ác mộng, kế tiếp...

7-8 ngày sau nàng sẽ bị đậu mùa, lang trung khuyên nàng đi thôn trang tĩnh dưỡng, để tránh truyền nhiễm cho người nhà. Phó Dung cùng đi với nhũ mẫu Tôn ma ma, đợi gần một tháng mới triệt để dưỡng tốt, về nhà sau khiếp sợ biết được đêm nàng đến thôn trang, đệ đệ liền nhiễm bệnh, cha mẹ lo lắng nàng miên man suy nghĩ, vẫn giấu diếm nàng.

Đệ đệ nàng thích nhất ngậm tay nàng!

Phó Dung đầu đầy mồ hôi ngồi dậy.

“Nùng Nùng làm sao vậy?” Phó Phẩm Ngôn bước vọt tới, đỡ lấy bả vai nữ nhi nhìn nàng.

“Phụ thân!”

Phó Dung bổ nhào đến trong ngực phụ thân, bi cực mà khóc, “Ta... Gặp ác mộng, ở trong nước, không có ai cứu ta.”
Lo lắng phụ thân lại chặn miệng nàng, Phó Dung kịp thời sửa miệng, không có nói chuyện đệ đệ.

Phó Phẩm Ngôn đau lòng muốn chết. Tam nữ nhi từ nhỏ dính hắn, bộ dạng lại phấn điêu ngọc trác ngây thơ khả ái, hắn dù không nghĩ bất công, cũng lệch hơn nửa, tất cả nữ nhi yêu cầu, các loại nhõng nhẽo cứng rắn thay phiên dùng tới, hắn gần như không có không ứng, nào tưởng hôm nay nháo ra tai họa thế này.

“Chớ sợ chớ sợ, phụ thân ở chỗ này, ca ca tỷ tỷ ngươi cũng đều ở đây, Nùng Nùng không cần sợ a.” Vỗ nhè nhẹ bả vai nữ nhi, Phó Phẩm Ngôn cằm chống đỉnh đầu nàng dỗ nói.

Phó Dung khóc không ngừng, khóc hết tất cả xót xa ủy khuất trong mộng kia ra, lúc dừng lại thì bên ngoài vừa vặn truyền đến canh ba trống vang.

“Phụ thân, ngươi chớ mắng ta, sau này ta không tinh nghịch vậy nữa.” Khóc đủ rồi, Phó Dung chôn tại trước ngực phụ thân rầu rĩ.

Tiểu cô nương vốn đang bệnh nên giọng yếu ớt, lại mang theo quen thuộc lấy lòng xin tha, Phó Phẩm Ngôn nhướn mày, đỡ bả vai nữ nhi, thấy ánh mắt nữ nhi trốn tránh chính là không chịu nhìn hắn, giống nhau như đúc lúc trước kia gây họa, hừ lạnh nói: “Lời này ngươi nói bao nhiêu lần?”

“Mỗi năm đều phải nói hơn trăm lần đi.” Thiếu niên bên cạnh thêm mắm dậm muối nói.

Phó Dung trừng ca ca Phó Thần một cái, làm nũng mà kéo ngọc bội bên hông Phó Phẩm Ngôn: “Phụ thân, ta đã như vậy, ngươi còn cam lòng phạt ta sao? Muốn phạt cũng phải đợi ta khỏe lại mới phạt a?”

Nữ nhi khôi phục bình thường, không nói mấy lời kì quái khiến người khó tiếp thu nữa, Phó Phẩm Ngôn khẽ thở thườn thượt một hơi, cao hứng còn chưa kịp, nơi nào cam lòng phạt nàng? Đỡ nữ nhi nằm thẳng xuống, sửa lại chăn cho nàng, lại sợ nàng thị sủng sinh kiều không nhớ kỹ giáo huấn, cố ý đanh mặt hỏi tình huống thân thể nàng.

“Phụ thân yên tâm, đều không sao rồi.” Phó Dung đưa tay nắm lấy tay tỷ tỷ đầu giường, nhìn phụ thân huynh trưởng nói: “Muộn thế này rồi, phụ thân ca ca đều trở về đi, tỷ tỷ ở trong này bồi ta là tốt rồi.” Nàng bị hoảng sợ, trước mắt chính là nghĩ đuổi toàn bộ người thân đi, bọn họ cũng sẽ không đáp ứng.

Nhưng Phó Dung cũng không phải lo lắng tỷ tỷ.

Lang trung nói qua, bệnh thuỷ đậu thấy nhiều ở đứa nhỏ mười tuổi trở xuống, hai ngày trước khi phát sốt bắt đầu dễ dàng truyền nhiễm, người lớn cũng không coi như bệnh nặng, chỉ có trẻ con còn chưa đủ sứuc, hơi thêm chút nguy hiểm, cần được cẩn thận chăm sóc. Trong mộng, tạm thời coi như là mộng, có lẽ là cách ngày nàng phát đậu mùa còn nhiều ngày, rơi xuống nước sau tỷ tỷ liên tục bồi nàng ngủ 3 hôm đều không có việc gì, chỉ có đệ đệ chẳng biết từ lúc nào bị nhiễm bệnh. Phó Dung chưa từng có chạm qua người phát đậu mùa, nào biết mình nhiễm bệnh a, gần như mỗi ngày đều muốn ôm đệ đệ...

Âm thầm nắm chặt chăn, Phó Dung bắt buộc mình không cần lại nghĩ tiếp. Hối hận vô dụng, quan trọng là trước mắt, là tương lai.

Sắc mặt nàng có chút trắng, cũng may tinh thần còn coi như không tệ. Phó Phẩm Ngôn yên tâm, ôn nhu dặn dò vài câu liền đứng lên, dẫn trưởng tử rời đi. Phó Thần trước khi đi nhìn Phó Dung làm một cái tư thế viết chữ, cười đến đặc biệt rực rỡ, lộ ra vài răng trắng.

Đó là nói cho nàng biết, lần này phụ thân khẳng định còn có thể phạt nàng chép sách, bảo nàng trước chớ đắc ý.

Đổi lại trước kia, Phó Dung chắc chắn tức đến ném gối đầu qua, nhưng đó là ca ca nàng a, là người ca ca chặt chẽ che chở nàng. Nhìn đến ca ca còn mang theo ngây ngô bướng bỉnh nhiệt tình, Phó Dung chỉ cảm thấy thú vị, khó có thể tưởng tượng ca ca thật sự sẽ biến thành thống lĩnh thị vệ lạnh lùng nghiêm nghị như sắt.

“Ca ca đùa ngươi chơi thôi, đừng để ý đến hắn.” Lo lắng muội muội tức giận, Phó Uyển cố ý ra bên ngoài ngồi, ngăn trở bóng dáng Phó Thần.

Phó Dung thu tầm mắt lại, nhìn tỷ tỷ trước mặt xinh đẹp như mẫu đơn tháng 4, không nói gì, làm nũng ôm lấy nàng.

Nếu như nàng phát đậu mùa, cái kia hết thảy chính là thật sự, cha mẹ không tin nàng cũng không sao, nàng sẽ nỗ lực hết sức bảo vệ tỷ tỷ đệ đệ, không cho đệ đệ chết non, không cho tỷ tỷ gả cho tên hỗn đản Tề Sách kia, phó thác sai thật lòng, ở thời giờ cực tốt hương tiêu ngọc vẫn.

Phó Uyển chỉ nghĩ muội muội còn sợ, cười nói: “Không sao nữa, ngủ một giấc cho ngon, đem ác mộng đều quên, phụ thân luyến tiếc phạt ngươi.”

“Ừm, tỷ tỷ lên đây đi, chúng ta ngủ cùng nhau.” Chùi chùi mắt, Phó Dung túm tay tỷ tỷ nói.

“Đợi chút, ta đi lấy nước cho ngươi lau mặt, khóc nửa ngày, sáng mai ánh mắt khẳng định sưng như hạch đào.” Phó Uyển trêu ghẹo nàng.

Phó Dung luyến tiếc tỷ tỷ đi, nhìn ra ngoài bĩu bĩu môi, “Để Mai Hương Lan Hương đi được rồi.” Đều là nha hoàn của nàng.

Phó Uyển nhìn xem nàng, bình tĩnh nói: “Các nàng không có hầu hạ ngươi tốt, một người lĩnh mười hèo. Muội muội, nếu ngươi thật muốn tốt cho các nàng, về sau liền học ngoan chút.” Bị hoảng sợ, dỗ là nên dỗ, khiển trách nhắc nhở cũng không có thể thiếu.

Phó Dung ngoan ngoãn cúi đầu nhận lầm.

Nàng sao quên mất, phụ thân đau mẫu thân cùng tử nữ, đối với người khác nhưng là thưởng phạt phân minh.

Thấy nàng hiểu được, lúc này Phó Uyển mới đứng dậy, phân phó đại nha hoàn của nàng Bạch Chỉ trông giữ ở gian ngoài đi bưng nước nóng.

Bạch Chỉ sao?

Phó Dung buông mi, khóe miệng hiện lên cười lạnh. Không sợ, chậm rãi đến, nên thu thập, một người đều sẽ không tha.

Lau mặt xong, hai tỷ muội tắt đèn, cùng đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, vợ chồng Phó Phẩm Ngôn vừa rời giường liền chạy tới nhìn nữ nhi, trong viện các tăng nhân còn niệm kinh.

Phó Dung sớm tỉnh, ho khụ không ngừng, nhìn thấy phụ thân mẫu thân, mắt Phó Dung đẫm lệ mơ hồ mà kể khổ: “Ta đau đầu, phụ thân ngươi nhanh, nhanh đuổi những người đó đi, ầm ĩ một đêm ta đều ngủ không ngon giấc, hiện tại, khụ... Ong ong ta thật khó chịu.”

Rơi xuống nước cảm lạnh, vốn là dễ dàng sinh bệnh, nữ nhi thần trí đã thanh, tự nhiên không cần lại dùng phương pháp trừ tà, Phó Phẩm Ngôn lập tức phân phó quản gia lời ngon tiếng ngọt đưa chúng tăng trở về, lại mời Lý lang trung.

Phó Dung bệnh là giả bộ, Lý lang trung không nhìn ra cái gì, thấy tiểu cô nương lặng lẽ nháy mắt với hắn, Lý lang trung nhất thời hiểu rõ, mở đơn thuốc trị ho thông thường. Phó Phẩm Ngôn xuất thân tiến sĩ, chìm đắm quan trường nhiều năm lên đến vị trí tri phủ Ký Châu, hắn không dám mở đơn thuốc giả lừa gạt hắn, dù sao tiểu cô nương biết mình không bệnh, chắc chắn sẽ không thật sự uống thuốc.

Lý lang trung đi sau, Phó Dung dặn tới dặn lui người thân bên cạnh: “Quan nhi còn nhỏ, trước khi ta lành bệnh, nương đừng ôm hắn đến nhìn ta, còn có các ngươi, từ chỗ ta trở về nhất định phải rửa mặt sạch sẽ, thay xiêm y rồi đi mới nhìn Quan nhi, miễn cho đem bệnh khí mang quan cho hắn. Dù sao ta nói trước, ta thích nhất Quan nhi, nếu là có người không nghe lời ta hại hắn sinh bệnh, ta, ta liền 1 tháng đều không để ý tới hắn!” Trước khi nàng nghĩ tới biện pháp sớm dọn đi thôn trang, chỉ có thể bảo vệ đệ đệ như vậy.

“Chỉ 1 tháng?” Phó Thần không mấy hài lòng cái kỳ hạn này.

Phó Dung phồng phồng quai hàm, hung tợn trừng hắn: “Ngươi đến cùng có nghe hay không? Nương, ca ca không thay xiêm y ngươi liền đừng cho hắn ôm đệ đệ!”

Kiều thị cười điểm điểm khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, “Được rồi được rồi, biết ngươi trân trọng đệ đệ, yên tâm đi, chúng ta đều nghe ngươi, ngươi trước đừng quản Quan nhi, chính mình sớm một chút dưỡng tốt mới phải.”

“Nương đừng lừa gạt ta, nhất định phải chiếu cố tốt Quan nhi.” Phó Dung ôm mẫu thân làm nũng, mắt to sương mịt mờ tràn đầy cầu xin.

“Không lừa gạt, nương khi nào lừa gạt ngươi?” Kiều thị bị ái nữ nhìn đến lòng mềm mại, còn thề thốt mãi.

Phó Dung lúc này mới yên tâm.

P/S: Luật cũ nha, mỗi ngày 1 - 2 chương, nếu có chương trên 8 thanks và cmt thì tặng thêm chương